TOOCUTE.vn
18-08-2016 07:00 am
Mình vốn là một đứa rụt rè. Lên đại học, vì bản tính rụt rè đó, những bài thuyết trình nhóm thực sự là thứ rất khó khăn mà mình trải qua.
Có lần thuyết trình nhóm, mình nhận làm hết để phần lên thuyết trình cho mấy đứa bạn. Những tưởng lần đó thoát, ai ngờ đến phần đặt câu hỏi, và người được chỉ định trả lời không ai khác là mình. Đứng lên trả lời, cố gắng rặn ra từng chữ, từng chữ một, vừa trả lời mình vừa nhìn vẻ mặt ái ngại của mọi người mà tự trách bản thân rất nhiều.
Rồi mình biết đến khóa Public Speaking và quyết định đăng ký. Buổi học đầu tiên, cảm giác đầy lo sợ vì gặp rất nhiều người lạ. Nghĩ mà xem, bạn trên lớp quen biết hết cũng chưa hẳn tự tin mà đây còn toàn người mới nữa.
Nhưng rồi trải qua buổi thực hành đầu tiên, đứng lên kể một câu chuyện ngắn, chỉ một câu chuyện ngắn thôi mà trong lòng cảm thấy cực kì thành công, thành công vì sau mười mấy năm mình đã có thể đứng lên nói một cách gần như trôi chảy thứ mình muốn. Từ sau lúc ấy, bắt đầu tự tin hơn, cố gắng hơn và đặc biệt nhất là việc thuyết trình đã trở thành thứ gì đó mình thích chứ không phải nỗi sợ nữa.
Sau khóa học, mình nhận được một bài thuyết trình nhóm mới, nhưng lần này không phải nỗi sợ nữa mà chính là sự háo hức. Thay vì làm tất cả, mình chủ động phân công mọi người ra và mình sẽ nhận phần thuyết trình. Buổi thuyết trình cũng tới, bước lên bục, lấy tinh thần, setup một trạng thái thoải mái nhất, cất tiếng đầu tiên :”Xin chào”.
Tưởng tượng được không, hơn một trăm cặp mắt, thay vì ái ngại như trước kia thì bây giờ là sự ngạc nhiên và hứng thú. Chỉ vài phút trước kia thôi, lúc mấy bài thuyết trình các nhóm khác, một không khí ảm đạm, uể oải, thế mà bây giờ tràn đầy năng lượng đến lạ thường. Và chính lúc đó mình càng thêm tin tưởng vào thứ mình được học, thứ mà mình đã bỏ công sức ra hơn. Bài thuyết trình là tâm huyết luyện tập của mình, tinh chỉnh slide phù hợp, tập dợt trước bởi mình bây giờ luôn trân trọng từng giây phút đứng trước khán giả để được nói. Bài thuyết trình cứ thế cứ thế đượ