Váy Maxi Đẹp
02-08-2016 04:04 pm
Chị họ mình vừa mất. Chị ấy đã tự chấm dứt cuộc đời mình ở tuổi 30, bỏ lại bố mẹ đầu tóc bạc phơ khắc khổ, bỏ lại người chồng với hai đứa con còn chưa biết thế nào là “cái chết”. Chị ấy bị trầm cảm sau khi sinh, nhưng đã không ai phát hiện ra, đến tận lúc chị tự tử cũng không ai phát hiện ra. Đau đớn không? Xót xa không?
Từ khi lấy chồng, gia đình chị đã có một vài biến cố. Anh chồng là lái xe, nên dù rất yêu thương vợ, cũng chỉ biết cuối tháng đưa lương cho vợ mua sắm, nuôi con, chả có mấy thời gian trò chuyện tâm sự quan tâm. Bố mẹ đẻ ở ngay cạnh nhà, nhưng em trai chị bệnh nặng, nên bố mẹ cũng tất tả ngược xuôi, lấy đây ra thời gian để ý. Em gái thì đi học, đi làm, rồi lấy chồng xa nhà, chỉ thỉnh thoảng mới có dịp về nhà thăm bố mẹ, thăm em trai, thăm chị. Bạn bè thì người nào cũng tất bật gia đình riêng, không ai ở bên cạnh mình mà chia sẻ hết mọi điều được. Stress một mình. Suy nhược một mình. Trầm cảm một mình. Xoay sở một mình. Bế tắc một mình. Và rồi là cái chết.
Hôm trước gia đình mới phát hiện chị nợ nần một số tiền quá lớn, vì vay nặng lãi. Không ai biết chị làm gì. Chỉ biết tủ quần áo toàn là hàng hiệu, túi hàng hiệu, giày hàng hiệu. Mọi người trách móc chị ấy. Và đó là đêm cuối cùng chị ấy còn nghe được tiếng mọi người trách móc. Đến khi nhập áo quan rồi, người thân vẫn cứ đến bên quan tài mà kêu sao chị ngu ngốc thế, sao chị dại dột thế, sao chị nông nổi thế, sao chị không biết tính toán chi tiêu. Mà trong đó có cả mình. Thiên hạ hóng chuyện thì lời ra tiếng vào, toàn những lời khó nghe, giễu cợt.
Nhưng mà đến tối, khi mọi người trong nhà thu dọn lại toàn bộ tư trang của chị, mới phát hiện ra quần áo toàn chưa cắt tag. Túi giày còn nguyên hộp nguyên bill. Bao nhiêu năm không ai để ý chị mua gì, mặc gì, đeo gì, nên cũng chẳng ai thắc mắc. Để bây giờ phát hiện ra, xâu chuỗi lại mọi sự, ai cũng chỉ biết ngồi thừ ra, và khóc. Trách ai bây giờ? Trách để làm gì nữa?
Phụ nữ sau khi sinh là một lần “thay máu”, hoocmon suy giảm, sức khỏe giảm sút, hầu như ai cũ