GUMAC
29-07-2016 11:58 pm
Em ơi, thế gian này ấm áp nhất chính là tình người. Lạnh lẽo nhất cũng chính là lòng người đó em.
Trên đời này, có những lúc, chính bản thân mình, ta còn không hiểu nổi. Huống chi là người khác. Họ thay đổi như thế nào? Suy nghĩ ra sao, làm sao em quản được?! Ngay cả khi, đó là chồng em đi chăng nữa.
Gái có công thì chồng không phụ.
Nhưng chồng đã phũ, thì chắc chắn sẽ phụ, kể cả có thừa công.
Có thể người ta vẫn nhớ hết những việc em từng làm. Nhưng lại xem đó là hiển nhiên vì em tự nguyện.
Em có thể nấu cho anh ta cả trăm bữa cơm. Nhưng tới lúc có dư để no, anh ta lại tiếc em vài hạt gạo. Em có thể chăm sóc cho anh ta hàng năm trời, nhưng khi em ốm 1 giờ thôi, anh ta đã thấy rách việc rồi.
Chị hiểu lắm cái cảm giác yêu thương ai đó không cần kể công. Nhưng khi nhận lại chỉ là sự đau lòng thì làm sao mà không tủi? Đúng không em?
Nhưng xét cho cùng, trước mỗi lựa chọn lầm lỡ của đời mình, em đừng cầu mong đối phương nhận ra mà thấu hiểu. Sẽ không có đâu.
Bởi vì người có thể "nhận ra" sẽ chẳng bao giờ làm tổn thương em như thế.
Những ấm ức của em sẽ chỉ như hạt mưa bay trong cơn bão lớn, quá nhỏ bé, hoà mình vào dòng nước trôi.
Thế này em ạ, ừ thì đời mình đó, sự đã rồi, là vậy, buông xuôi.
Tình cảm con người, đúng - sai không do lý lẽ. Hết rồi thì đúng cũng sai mà sai cũng đúng, thật chẳng biết trách ai!
Nếu sớm biết người đó như thế, chắc hẳn em sẽ chẳng ở bên!
Nên bây giờ đã biết, em chỉ nên thở dài, năm tháng lãng phí, cố mà, quên nó đi.
- Chị già sa ngã đáp lời em gái phương xa-
sưu tầm của chế Gào cho các chị em mình đọc rùi ngủ ngon nha!!!