Váy Maxi Đẹp
17-12-2016 07:04 pm
Đã bao giờ bạn giống như nhân vật trong truyện “Cái Cây & cái cây” của Hi Trần, vì chứng kiến thế giới vui ít quá và buồn nhiều quá mà ước mình là một cái cây trong rừng? Hồn nhiên lớn lên, kiêu hãnh vươn cao, cảm nhận mọi điều tuyệt đối như hình thái ban sơ của chúng: “Giọt mưa là giọt mưa. Tiếng suối là tiếng suối. Ánh sáng là ánh sáng. Và cái cây là cái cây.”
Cho tới khi cậu ta gặp một cô gái trong bộ đồ mascot Cái Cây, và nhận ra “không nhất thiết phải là một cái cây thì mới có thể an nhiên và mạnh mẽ. Làm con người cũng có thể sống như một cái cây.” Và quan trọng là “một con người sống như một cái cây” chắc chắn hạnh phúc hơn một cái cây thực thụ. “Vì làm Cái Cây, tôi mới được biết điều tuyệt vời đang xảy ra trong lồng ngực”.
Nên đừng ước làm cái cây, mà học cách lớn lên hồn nhiên của chúng, dù có những cay đắng, tổn thương, thất vọng, những tình cảm đổ vỡ, những ước mơ không thành. Cây hồn nhiên lớn qua bao lần ứa nhựa, sâu đục, lá rụng, qua bao mùa giông bão, tuyết rơi… Cây cứ nảy chồi, xanh ngời và đơm hoa kết trái, dẫu chim chóc có đến hay không, dẫu sâu bọ có đục khoét hay không, dẫu con người có vây quanh hay không, và chẳng màng đến một mai kia cây có thể bị xẻ gỗ đóng thuyền.
Hồn nhiên mà “xé cho mỗi người một mảnh trái tim mình để mang đi và giữ lại”, và hồn nhiên mà tin “Nếu có một ngày trời xanh, lá bàng đỏ, mưa rơi ướt phố, gặp lại được nhau thì trả lại cho nhau. Còn nếu không thì ít nhất chúng tôi cũng đã đưa cho nhau phần đẹp nhất của mỗi người trên một đoạn đường trẻ mãi.” - Trích truyện “Hoa Nhài” (Fuyu)
“Tìm nhau giữa mùa Đông” gồm những truyện ngắn mới nhất của Fuyu và Hi Trần. Không hề hẹn trước, những nhân vật xuất hiện trong các truyện ngắn này đều có chung một nỗi niềm cô đơn, như thể đang trải qua một “mùa Đông” trong lòng. Nhưng đó cũng là thời điểm họ học được cách mở lòng, đấu tranh vì những gì đáng giá, chấp nhận sự thật, thậm chí là buông bỏ… để tìm thấy hơi ấm cho mình. Nên kết thúc những câu chuyện, chẳng còn ai phải cô đơn nữ