LINH VNXK CAO CẤP
14-07-2016 09:00 pm
Cô chủ nhỏ của tôi, bao năm qua đã vất vả quá nhiều <3
Tôi nhớ như in cũng khoảng thời gian này, hơn một năm về trước, khi tôi nhận được cuộc điện thoại ngắn, gọi đến phỏng vấn. Một người đàn ông điềm tĩnh, với tông giọng trầm ấm, cởi mở, gợi ý cho tôi những điều kiện hấp dẫn (khi ấy đã ra trường 1 năm, chỉ mong được làm đúng ngành). Tôi đã háo hức bỏ luôn ngày thử việc đầu tiên tại một công ty thuốc lớn, hì hục bon chen giữa dòng xe cộ, tìm đến điểm hẹn.
Đúng địa chỉ, đồng hồ điểm 12h15 trưa! Là 1 căn nhà có gác nho nhỏ, bên dưới bài trí shop quần áo, tôi được hướng dẫn lên gác, MỘT MÌNH. (tôi thề, 3 phút trước đó, tôi đã từng có ý định quay đầu xe bỏ chạy, nhưng rồi lại tiếc thời gian hì hục đi đường giữa trưa nắng, nên tôi liều). Bước trên những bậc thang đã mòn qua năm tháng, nghe vẳng tiếng trẻ khóc thương. Lòng thấp thỏm không yên. Tôi chỉ biết mạnh dạn bước đến bậc trên cùng, rảo mắt tìm kiếm chút hy vọng cuối !
Đón tôi, là nụ cười còn rạng rỡ hơn cả tấm ảnh dưới ! Mái tóc ngắn, ngố, bị cắt lỗi, và còn bị rối nữa, người gầy xọm, mặc chiếc áo cộc tay kèm quần xà lỏn, đích thị là bộ đồ mặc nhà. Tất cả đều sơ sài , duy chỉ có ánh mắt và nụ cười sáng bừng ấy khiến lòng tôi yên hơn. Tôi gượng cười, nhìn quanh quẩn, một đứa trẻ mắt to len lén nhìn tôi, khóe mắt còn vương những giọt nước, đang mè nheo với mẹ nó, cũng là người chị đón tôi đây.
Hơn 5 phút ngồi chờ đợi, cuối cùng anh-gì-đó-hẹn-tôi cũng xuất hiện. Lạnh lùng và đầy quyết đoán, phỏng vấn tôi chưa đầy 3 nốt nhạc. Cũng trong 5 phút ngắn ngủi ấy, tôi được chứng kiến bao nhiêu sắc thái của chị, khi dỗ dành con trai, khi niềm nở với khách, lúc ngọt ngào cùng nhân viên hay khi đểnh đoảng tìm ví, tìm điện thoại. Lòng tôi trước đó hồi hộp bao nhiêu, lại bỗng yên ả bấy nhiêu. Tôi biết, người phụ nữ giàu năng lượng ấy sẽ là điểm tựa an toàn, còn người đàn ông quyết đoán kia, sẽ chẳng thể ngồi yên trong căn nhà nhỏ đó. Tôi cần một đôi cánh để bay, nhưng tôi không kí sinh vào ai cả, tôi muốn được cùng phát triển