WHITE ANT
07-03-2018 08:35 am
CUỘC THI NGƯỜI PHỤ NỮ TÔI YÊU
[MS 45] NGUYỄN HOÀI THANH
Đêm – những cơn gió nhè nhẹ từ chiếc quạt máy vẫn thổi đều, con trở mình thao thức. Đài báo mai bão sẽ về, dù mẹ nói ở nhà vẫn bình yên, mái tôn đã được chằng lại, chuồng gà đã kê cao hơn, không việc gì phải lo. Mẹ tếu táo thế thôi chứ nghe siêu bão về làm sao không lo được, mới đợt trước bão về cây trong vườn bật gốc, bưởi xoài gần thu hoạch đều rụng cả huống chi là cơn bão này. Sài Gòn yên ắng mà con như thấy bão lòng đang đến, lo đến vô cùng chỉ muốn chạy ù về với mẹ ngay thôi.
Con bước vội ra hiên nhà nghe lòng mênh mang lạ, trời đen mịt mù, tự dưng nhớ quê mình quá đỗi, nhớ tiếng thạch sùng kêu trong đêm, nhớ tiếng thở nhè nhẹ của mẹ, nhớ nhiều đêm mẹ trở mình chẳng ngủ được vì xương khớp lại đau lúc trái gió trở trời. nhớ lắm mẹ à.
Bấy nhiêu năm xa nhà con không còn khóc thầm như ngày mới đi nữa mà nỗi nhớ dồn vào tim sâu thẳm, thảng hoặc mới dội lên nhói đau cả lòng.
Con nhớ ngôi nhà của ngoại nơi mẹ và con sống ngày nhỏ, nhà ngoại cây lá xanh rì, những đêm mùa đông gió buốt qua một đêm lá rụng kín sân nhà, nhớ cái bụi cúc vàng rực nắng mẹ chăm để tết chưng xuân, nhiều nỗi nhớ cứ đan xen nhức nhối. Và con nhớ mẹ, nhớ tấm lưng ong đẫm mồ hôi trên ruộng lạc, nhớ khuôn mặt sạm đen vì mưa nắng miền Trung, nhớ nụ cười tỏa nắng của mẹ.
Mùa vụ thất bát, mưa nắng dãi dầu cơ cực, đời mẹ lam lũ cho con lớn khôn từng ngày, đất làng sỏi đá chăm chỉ đến đâu cũng chẳng đủ ăn, con biết mẹ thêm phần vất vả vì cận tết, mẹ sợ các con về không đủ cơm ăn, áo mặc, mẹ sợ con sẽ không bằng bạn bằng bè… Mẹ sợ đủ thứ bởi tình mẹ dành cho con lớn hơn bất cứ thứ gì trong cuộc đời này.
Tháng Mười Một hoa cúc vàng rực rỡ, mùi hương ổi xao xuyến nồng nàn, ổi chín chắc rụng nhiều mẹ nhỉ, con xa mẹ, xa nhà cảm giác háo hức nơi đô thành không còn nữa chỉ thèm hương ổi chín, thèm nồi khoai luộc ngày mưa mà thôi.
Bão không về, con thở phào nhẹ nhõm, nhưng nỗi nhớ quê nhớ mẹ vẫn da diết trong lòng. Chợt nhớ ngày xưa còn bé ngày nào cũng l